Phát nản với những chuyện hằng ngày của gái công sở vô duyên

Các chị cứ “vay” mãi mà chẳng ai chịu trả, bực mình, Chi nhắc khéo nhiều lần thì bị các chị bảo ky bo, tủn mủn, “có mấy gói mì tôm mà cũng tính toán với chị em”.

Từ chuyện mặc…

Chuyện của có bao nhiêu vấn đề, nhưng chẳng chuyện nào giống chuyện nào vì chúng rất muôn hình vạn trạng. Cơ thể quyến rũ, số đo ba vòng “như người mẫu”, cặp chân dài miên man và nước da trắng hồng, Hương Vy – nhân viên PR của một công ty truyền thông khiến không ít anh “mắt chữ A miệng chữ O” khi cô xuất hiện. Vừa vào cơ quan được mấy hôm, cánh đàn ông cơ quan đã tôn Vy làm “nữ thần”. Anh nào chưa vợ thì dán mắt nhìn theo đầy vẻ ước ao, các anh đã lập gia đình thì âm thầm nuối tiếc. Nhưng chỉ sau một tháng làm việc chung, các anh chàng đã bấm nhau… cạch Vy ra, vì phát hiện, càng đẹp bao nhiêu, Vy càng vô duyên bấy nhiêu, nhất là trong chuyện trang phục.

Tự tin về ngoại hình của mình, Vy luôn diện những trang phục hấp dẫn hết cỡ. Ban đầu các chàng còn tít mắt nhìn, nhưng càng lúc càng “đau mắt”, khó chịu. Cô nàng xinh đẹp này rất mê váy, mỗi ngày lại thay đổi một kiểu, khi thì váy bút chì, khi thì ríp, lúc lại váy xòe, nhưng đặc điểm chung là chúng luôn… ngắn. Chiều cao trên 1,7m của Vy, cộng thêm vòng ba “bốc lửa” đã khiến cô luôn trong trạng thái… hững hờ, chỉ chực hở mông. Đã vậy, cô còn tích cực lượn từ phòng này sang phòng khác như trình diễn, vừa đi vừa giậm gót giày cồm cộp như để gây chú ý. Các nữ đồng nghiệp nhẹ nhàng góp ý, Vy bảo “Em đẹp, em có quyền”, còn các nam đồng nghiệp thì không dưới một lần đỏ mặt vì thấy bờ mông tròn căng của Vy đưa đẩy mỗi đi cô nàng lên xuống cầu thang.

Sự cố “đỏ mặt” nhất xảy liên quan đến chuyện trang phục của Vy có lẽ là lần cô nàng diện một chiếc váy ngắn có đường xẻ giữa và một đôi giày cao gót lênh khênh đi làm. Ôm tập trên tay tập tài liệu, cô nàng đang uốn éo đi như người mẫu vào phòng họp thì vấp phải một đồng nghiệp vội vã phi ra, thế là cả hai ngã oạch. Vy bị trẹo chân, nhưng “đen” hơn là chiếc váy của cô bị rách làm đôi, lộ hết cả nội y, may mà một chị đồng nghiệp nhanh tay choàng cho cô chiếc váy chống nắng.

Không đẹp như Hương Vy, nhưng cũng thuộc dạng “táo bạo” trong cách ăn mặc, Mai Linh luôn diện những trang phục hở hang đến cơ quan. Nhắc đến Linh, các anh em cơ quan đều lắc đầu le lưỡi. Một đồng nghiệp của Linh kể: “Chẳng hiểu cô ấy thấy đẹp chỗ nào, tôi chỉ thấy vô duyên thôi. Mới đây thôi, Linh được giao nhiệm vụ thuyết trình về chiến dịch marketing cho sản phẩm mới của công ty đối tác, có cả sếp và đại diện công ty bạn, cô ấy vẫn hồn nhiên mặc áo quây hở đến nửa phần ngực khoác bên ngoài một chiếc áo voan mỏng tang. Linh không mặc áo lót mà lót miếng silicon bé tí để che bên trong, nhưng có lẽ thuyết trình hăng quá, cô ấy không biết hai miếng silicon kia đã trật khỏi vị trí từ bao giờ. “Nguy hiểm” hơn là cô diện cùng chiếc quần legging bó sát, làm hằn lên những nếp đùi và “vùng nhạy cảm” của Linh. Hôm đó, tất cả những người có mặt đều ngượng chín mặt, chỉ trừ Linh. May mà cô ấy còn thông minh, được việc…”

… đến chuyện ăn …


Trong chuyện ăn uống, nhiều cô gái công sở cũng thể hiện đẳng cấp… vô duyên của mình. Bảo Chi, một kế toán ở Hà Nội kể, con gái cơ quan cô là chúa vô duyên trong chuyện ăn uống. Chi than thở: “Có lẽ cơ quan đông nữ nên các chị chẳng giữ ý tứ mấy. Buổi trưa, nếu đi ăn bên ngoài thì lúc về, các “bà” thể nào cũng ngậm tăm, rồi vừa ngồi buôn chuyện vừa xỉa răng cành cạnh. Đã thế, các bà ấy còn hay ăn bún đậu mắm tôm, mùi sợ ơi là sợ. Xỉa răng chán thì lôi hoa quả, chè nước các kiểu ra tráng miệng, xả rác bừa bãi trên bàn, lắm khi còn không thèm lau bàn, rửa cốc, sợ kiến vào, mình lại lóc cóc đi dọn dẹp.”

Cô cho biết thêm, các chị ở cơ quan còn hay… ăn dỗ cô. Chả là, để tiết kiệm, Chi không ra ngoài ăn trưa mà mua sẵn một thùng mì gói, hộp măng chua và xúc xích để sẵn ở gầm bàn làm việc, đến trưa chỉ việc cho nước sôi ở công ty vào là xong bữa. Cứ tầm 10 – 11 giờ sáng và 3 – 4 giờ chiều, các bà chị lại hứng chí “vay” đồ ăn của cô để…ăn cho vui, còn mời nhau khí thế khiến lương thực sự trữ của cô dần vơi cạn, chủ nhân ăn thì ít mà rơi vãi vào bụng khách thì nhiều. Các chị cứ “vay” mãi mà chẳng ai chịu trả, bực mình, Chi nhắc khéo nhiều lần thì bị các chị bảo ky bo, tủn mủn, “có mấy gói mì tôm mà cũng tính toán với chị em”.

“Đến khi bực quá không chịu nổi, mình phải giả vờ làm biện pháp mạnh, cứ chị nào ra lấy mì, xúc xích để ăn, mình lại lấy sổ ra ghi chép cụ thể ngày giờ, số lượng rồi bảo ký vào đấy để cuối tháng thanh toán, các chị mới ngúng nguẩy vứt lại kèm theo một cái nguýt dài. Tưởng thế là chừa, ai ngờ, đợt này cơ quan mình có hàng xóm mới, là chi nhánh của một công ty xây dựng. Các anh bên đó trưa nào cũng nấu cơm. Hôm đầu, họ mời nhân sự bên mình sang ăn, cả cơ quan cũng sang giao lưu. Thế nhưng suốt cả tuần sau và thỉnh thoảng mấy ngày một lần, các bà bị “ăn dỗ” lại sang hàng xóm vào giờ trưa. Bó tay luôn, vô duyên đến thế là cùng!” – Chi kể lại.

… chuyện nói năng, ứng xử

Chuyện nói năng, ứng xử vô duyên của các chị em văn phòng cũng không phải hiếm. Anh Nguyễn Đình, trưởng phòng kinh doanh của một công ty tổ chức sự kiện than phiền: “Những đợt nhiều sự kiện là thời gian vui vẻ nhất của tôi, vì ngoài chuyện thu nhập tăng, tôi còn thoát khỏi sự nhiều chuyện của đám nhân viên bà tám. Đợt này ít việc, đến là nhức đầu với các nàng ấy. Đến công ty một cái là tụm năm tụm bảy, hô hố cười cợt, chuyện trò ầm ĩ, làm như cơ quan là cái chợ vậy. Tôi thì vắt óc lên nghĩ kế hoạch, tìm kiếm khách hàng, các nàng í thì liên tục kể lể mấy chuyện trên trời dưới đất chán thì lôi cả chuyện kín chuyện hở trong nhà ra nói, than phiền chuyện gãy móng tay, bàn luận chuyện váy vóc… Đến giờ trưa, cả đàn kéo nhau đi ăn rồi lại dính mắt vào máy tính lướt Facebook, đọc báo, xem phim, bình phẩm rất mất trật tự. Tôi quát thì y như rằng các nàng kêu sếp khó tính thế, sếp không tâm lý, lâu lâu mới có đợt chị em rảnh việc. Chẳng lẽ lại ký quyết định cho ở nhà cả loạt”.

Không nhiều chuyện như các nhân viên của anh Đình, nhưng Dung Phương, một nhân viên đồ họa cũng nổi tiếng cơ quan vì sự hồn nhiên đến vô duyên của mình. Là một trong những bông hồng hiếm hoi ở phòng đồ họa, lại có cá tính mạnh, cô nàng luôn tự cho mình quyền… ngả ngớn. Ngồi làm việc ở văn phòng, cô thả rông cho đôi chân, khi thì nhét gọn vào hộc bàn, lúc lại kê chân vào cái thùng giấy in, dẫm cái thùng bẹp dúm bẹp dó.

Phương cũng ăn nói hồn nhiên hết cỡ. Có lần, vào giờ trưa, người yêu của một đồng nghiệp đến chơi. Phương ngắm nghía cô gái một hồi rồi thủng thẳng: “Anh trông khờ khờ, xí trai vậy mà người yêu ngon phết. Anh phải tìm hiểu xem cô ấy yêu anh hay yêu cái nhà mặt tiền của gia đình anh nhé” khiến cô gái kia giận tím mặt. Một bữa khác, chị phó phòng diện chiếc áo chồng tặng hôm sinh nhật, Phương tuôn luôn một tràng: “Em nghi áo này anh ấy mua ở chợ đêm chứ chả phải ở shop đâu chị, hôm trước em thấy bán đổ đống 40.000 đồng/chiếc. Mà anh nhà chị không có khiếu thẩm mỹ à, da chị đã ngăm ngăm, mặc màu này vào trông lại càng xỉn”.

Nhiều lần, các đồng nghiệp cơ quan nhắc nhở, Phương còn cự lại: “Các anh chị chỉ thích mật ngọt chết ruồi thôi, em không giả tạo được, có sao thì nói vậy chứ”. Chả trách, nhan sắc cũng không tồi, công việc ổn định, vậy mà đã xấp xỉ tuổi băm, Phương vẫn chưa có ai rước.

Cùng Danh Mục:

Nội Dung Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *